Việc các hãng máy bay giá rẻ ra đời giúp ng dân thu nhập thấp có điều kiện đi máy bay nhiều hơn, đặc biệt giúp các mẹ, các dì, các chú, cậu mợ…ở các vùng nông thôn, vô Sài Gần thăm con cháu học tập, làm việc rất tiện lợi.
Ở quê thì mấy o, mấy chú quen với việc đi chợ nên đâu biết được mấy cái quy định abcxyz khi đi máy bay. Thế là vô số tình huống oái ăm xảy ra, hôm mình đi chuyến Vietjet giá rẻ ra Huế.
Tính huống khó đỡ khi đi máy bay
Nào đâu biết việc xếp hàng
Đi máy bay thì phải kể đến việc xếp hàng để lên xe ra máy bay.
Mình đi vào hàng đứng sau 1 ông tây lớn tuổi, lúc ấy vẫn còn đang đợi chưa đc vào, đợi khoảng 5 phút thì đc vào, thế là 5 ông đang ngồi ở ghế trc mặt ông tây ( ko sắp hàng) bay vô chen ngang đứng trc mặt ông tây luôn, thay vì vòng ngược lui đứng cuối hàng, ông tây bị tụt lại sau 5 ng, đứng hình, đơ người ra, rồi lẫm bẩm câu gì đấy ko biết phải “what the fuck” ko nữa, mình thì vẫn tỉnh bơ vì mình đoán được thế nào cũng bị chen ngang như thế.
Oái ăm với cái máy điện thoại
Chưa hết, đi máy bay là bắt đầu sử dụng điện thoại trên chuyến bay, báo cho con đã lên đc máy bay rồi, thay vì chuyện riêng nói nhỏ, mấy ông cứ nói thật là to, vì sợ con mình ko nghe rõ. Trời ơi ta nói nhìn mặt mấy ông tây cưa đơ đơ mà mình ko nhịn đc cười.
Mắc cười nhất là lúc hướng dẫn viên hướng dẫn an toàn máy bay, đang làm rất say sưa, thì chuông điện thoại vang lên, ai cũng nhoái nhoài kiếm xem phải chuông mình ko, thế là thủ phạm của một cô khá lớn tuổi cô bảo cô tắt rồi mà sao vẫn kêu… hix tắt ở đây theo sự hiểu của cô là tắt màn hình.
Lúc máy bay hạ cánh, mấy bạn tiếp viên thông báo thắt dây an toàn và ngôi yên, thế nhưng khi máy bay đang hạ độ cao, từ trên nhìn xuống có thể thấy rõ tp Huế, mấy cô cứ nhón nhón nhìn ra cửa sổ để xem tp nó ở trên cao như thế nào, vì ko chịu được sự tò mò 1 cô bỏ dây an toàn ra đứng phắt dậy, mình ngồi sau hết hồn nói to: “Cô cô… ngồi xuống thắt dây an toàn vô, ko bị phạt đó”.
Còn rất nhiều tình huống khác nữa, như xách lên máy bay 2 tay 2 bao trái cây, hoa, quả ko khác gì vừa đi chợ về, mấy đứa nhỏ đi theo ko chịu thắt dây an toàn, cứ đứng lên ghế nhảy tưng tưng. Mình phải khâm phục mấy bạn tiếp viên, vẫn cười tươi rồi hướng dẫn nhỏ nhẹ, gặp vào mình chắc chớt.
“Không biết thì không có tội”
Nhớ lần đầu tiên Mẹ vô Sài Gòn thăm mình rồi mình mua vé cho Mẹ đi máy bay về, đó cũng là lần đầu tiên Mẹ đi máy bay, mình hỏi, Mẹ có biết tắt điện thoại ko, Mẹ bảo bấm vô hắn tắt thôi chứ có chi mô, mình nói ko phải Mẹ phải làm như ri nè, thế là Mẹ bảo rứa chừ tắt luôn đi, lở lên đó quên tắt họ đuổi tau ra máy bay…, Mẹ đòi mang theo bò húc lên ún cho đỡ bị mệt vì mới đi lần đầu, mình bảo họ ko cho mang vào mô, Mẹ mang theo mần chi, thế là để lại.
Đưa Mẹ vô check in xong lên, nhưng mình ko được đưa vào, mình kêu Mẹ cứ hỏi ai đi ra Đà Nẵng rồi đi theo họ nghe, ai nhờ cầm cái chi cũng đừng có cầm, dặn dò kỹ rồi để Mẹ lên.
Mãi lúc sau mình gọi điện cho Mẹ hỏi vô trong phòng đợi chưa, gọi thì báo số thuê bao ko liên lạc được, mới nhớ ra là đt của Mẹ đã tắt từ nhà @@@, ra tới Đà Nẵng mình nhờ bạn mình ra đón rồi lấy đt của Mẹ mở lên gọi vô báo mình là đã ra tới rồi, mình nói: “răng mẹ đi ra được hay rứa =))) con tưởng ở lại rồi chứ”
Rõ ràng việc đi máy bay gặp những tình huống ở trên thì ko thể trách lỗi các cô, gì, chú bác được… vì họ không biết, nên ko có tội, mình nghĩ người đầu tiên cần phải làm công tác tư tưởng cho người thân mình đó là người con, người cháu, dặn dò thật kỹ, những cái cơ bản, để khi đi máy bay không bị bỡ ngỡ và ít vi phạm hơn.